Tùy duyên

0
36

Khi biết kiếp này là cõi tạm
Giữa nhân gian ta là khách qua đường
Thua hay thắng đều đến ngày nằm xuống
Mới hiểu rằng đời này tựa khói sương.

Khi ta biết mình không còn trẻ nữa
Mới nhận ra năm tháng quá vô thường
Bỗng bình thản giữa xô bồ cuộc sống
Chốn hồng trần chẳng hạt bụi nào vương.

Hạnh phúc vốn là điều bình dị nhất
Biết sẻ chia, biết buông bỏ muộn phiền
Sau giông bão mây đen dần tan biến
Vậy nên mình cứ thong thả, tuỳ duyên.

Thơ: Nga Trần (ST)